13 thg 3, 2014


Đề bài: Suynghĩ và hànhđộngcủaanh (chị) về nhậnđịnhcủachủ tịchHồ Chí Minh :”Tiếngnói là thứ củacảivôcùnglâuđờivà vôcùngquý báucủadântộc. Chúng ta phảigiữ gìn nó, quý trọng nó, làmcho nó phổ biếnngàycàngrộngkhắp”.

BÀI LÀM

Từ xưa, con ngườiViệt Nam ta đã biếtdùngngônngữ làmcông cụ giaotiếp. Cho đến nay, khiđã trải qua baothế hệ, tiếngViệtđượcông cha ta gìngiữ, pháttriểnvà truyềnlạicho con cháu, nó đã trở thànhtiếngnóichunglâuđờicủadântộcViệt Nam. Vì vậy, chủ tịchHồ Chí Minh đã nóirằng:”Tiếngnói là thứ củacảivôcùnglâuđờivà vôcùngquý báucủadântộc. Chúng ta phảigiữ gìn nó, quý trọng nó, làmcho nó phổ biếnngàycàngrộngkhắp”.

Ngụ ý củachủ tịchHồ Chí Minh thì “tiếngnói” ở đâychính là “tiếngViệt”.Ngườinóiđó là thứ củacảivôcùnglâuđời vì nó đã có từ khi con ngườibiếtkếttậpvớinhauthànhnhữngtậpđoànchungsống. Theo nămtháng, tiếngViệtđã được con ngườiViệt Nam pháttriển, làmcho nó ngàycàngphongphú dồidàohơnbấtkì ngônngữ nàokhác. Vì vậyNgườicũngchorằng nó “vôcùngquý báu”. Vậythì đốivớithứ củacảiquý báunày, chúng ta phảibiếtquý trọng, giữ gìnvà làmcho nó ngàycàngphổ biến, pháttriểnrộngkhắp.

Trong quá trìnhhìnhthànhvà hoànthiệnđượcnhưngày nay, đã có rấtnhiềusự đónggóp to lớntrongviệcgiữ gìnvà pháttriểntiếngViệt. Tiêubiểunhấtphảikể đếnnhữngtấmgươngnhưHồ Chí Minh, PhạmVănĐồngcùngvớicácnhà ngônngữ học..v.v.. Họ luônnhậnthứcđúngđắnđượcvà hoànthànhtốttráchnhiệmcủamỗicôngdânViệt Nam, đó là bảovệ, pháthuytiếngnóichungcủadântộc. Những con ngườinày vì thế cũngrấtđượckínhtrọngvà yêumến.

Thếnhưng, bêncạnhđó cũng có nhữngngườiđangsửdụngtiếngViệtmộtcáchvôlối, cẩuthả, thậmchítốinghĩavàkhóhiểu, đãvàđangxâmhạinghiêmtrọngđếnsựtrongsángvàvẻđẹpđượckếttinhtừbaođời nay củatiếngViệt. Lờinóilệchchuẩncóthểdẫnđếntưduy, hànhvilệchlạc,làmảnhhưởngđếncuộcsống, tínhcách, môitrườnghọctậpvàhìnhthànhnhâncáchcủachínhngườiđó. Vìthế, việclàmméomóngônngữtiếngViệtcầnphảiđượclênán.

MỗicôngdânViệt Nam ta đềunên ý thứcđượcrằnghằngngàytiếngViệtđềugiúpíchcho ta rấtnhiềutrongviệctruyềnđạtsuynghĩ đếnngườikhác, được ta sử dụngtrongtấtcả mọiviệc. Vì vậy, giữ gìnvà pháthuy nó là mộthànhđộngđángkhenvà cũng là hànhđộngtôntrọnglấychínhngônngữ củamình, tôntrọngbảnthânmình.Nhưngtrướctiên, chúng ta phảigiáodụcchocáclớptrẻhiểurõđâulàchuẩnmựcngônngữ, chứkhôngnênlầmlẫnkhibiếnphươngtiệnlàmviệcthànhphươngtiệngiaotiếp, trộnlẫntiếngnướcngoàivà tiếngdântộc.

TiếngViệtlâuđờivà quý báu là thế, nhưngmỗingườichúng ta khôngnên chỉ biếtsử dụngvà hưởngthụ nó mà cònnênquý trọng, giữ gìn, phổ biến nó, làmcho nó ngàycàngquý báuthêm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét