22 thg 3, 2010

Giàu có...

Hai đứa trẻ trong những chiếc áo cũ sờn rộng quá khổ người, co ro đứng trước cửa nhà tôi. Bên ngoài mưa lớn và gió mạnh.

“Bà có tờ báo cũ nào không, thưa bà?”, chúng hỏi. Tôi đang bận. Tôi muốn nói không. Nhưng tôi đã kịp dừng lại khi nhìn xuống chân chúng – những chiếc dép cũ kỹ, ướt nhẹp và dính đầy bùn.

“Hãy vào đi, tôi sẽ mang cho các cháu một ít coca nóng”.

Chúng bước vào. Không một lời đáp, không một câu trao đổi. Chúng đặt những chiếc dép sũng ướt của chúng bên trái lò sưởi. Tôi đem đến cho chúng coca, bánh mì và dăm bông. Hy vọng những thứ đó có thể "tăng nhiệt" cho cơ thể chúng. Sau đó tôi trở lại trong bếp với việc chuẩn bị bữa ăn cho gia đình.

Sự im lặng ở phòng ngoài làm tôi tò mò. Cô bé gái cầm cái ly rỗng không trong tay, chăm chú nhìn. Cậu trai nhỏ nói với tôi khi tôi bước ra, bằng giọng nói vừa như chán nản lại vừa thư hâm mộ: “Bà thật là giàu có, thưa bà”.

“Tôi giàu à? Cám ơn, không!”, tôi ngạc nhiên, nhìn xuống chiếc áo khoác ngoài cũ kỹ của mình.

Cô gái nhỏ đặt chiếc ly không xuống khay, một cách cẩn thận.

“Những chiếc ly thật hợp với cái khay”, cô bé nói bằng một giọng từng trải nhưng với vẻ yếu ớt, dường như bao tử của nó vẫn còn rỗng.

Chúng đứng lên và bước ra ngoai, chống chọi với mưa lớn và gió mạnh bằng những tờ báo cũ. Chúng không nói cảm ơn. Tôi nhìn theo chúng, nghĩ, thật ra chúng không cần làm như vậy. Tôi nhìn những chiếc ly gốm và cái khay cũ cũng bằng gốm và nhớ lại lời cô bé vừa nói: Chúng xứng với nhau.

Tôi trở lại bếp, xem lại món khoai tây hầm và nướt sốt thịt, vừa làm vừa nghĩ: Tôi đang ở dưới mái nhà mình, không sợ mưa lớn hay gió mạnh, bên chồng và những đứa con, chúng tôi chuẩn bị ăn tối với món khoai tây hầm và sốt thịt vừa chín tới; tôi cũng có một nghề ổn định dù không thể kiếm được nhiều tiền từ đó - tất cả đều xứng với nhau.

Tôi mang những cái ghế mà hai đứa trẻ vừa ngồi ở gần lò sửa xếp trở lại phòng khách. Vết bùn từ những chiếc dép của hai đứa trẻ còn in lại bên lò sưởi. Tôi không lau. Tôi muốn giữ chúng ở đó, như một lời nhắc nhở tôi không bao giờ được quên: với những gì tôi đang có, so với 2 đứa trẻ, tôi là người giàu có. (Chickensoup)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét