Bài toán cuộc đời
(Dân trí) - Ai nhận thấy rõ được sự quý báu của
thời gian, người đó sẽ nắm bắt được từng giây từng phút của thời gian để
phấn đấu cho mục tiêu của mình, cuộc sống sẽ phong phú và có ý nghĩa.
(Minh họa: Ngọc Diệp)
Một
cô gái đi xe máy bị xe ô tô đâm phải, ngã bất tỉnh trên đường, xe bẹp
dúm. Mấy thanh niên đang ngồi ở quán nước chè chén bên đường cùng mừng
rỡ reo lên: “May quá”, rồi ùa chạy ra.
Ông già hỏi bà bán nước:
- Chắc là không làm sao?
- Chưa biết.
- Chưa biết mà sao mấy thanh niên vừa rồi lại bảo là may quá.
- Chúng bảo “may quá” bởi vì nếu không thấy cô gái bị tai nạn ô tô, chúng nó sẽ buồn.
- Chắc hẳn cô gái này oán thù gì với bọn chúng nên thấy cô ấy bị nạn, chúng cho là chúng gặp may?
- Chẳng
có oán thù gì, thậm chí chẳng quen biết nhau đâu. Ông mới ra thành phố
nên hiểu về loại thanh niên này không bằng tôi bán nước chè chén ở đây.
Hỏi nhé! Ít ngày ở thành phố này, có lần nào ông đã gặp một cậu thanh
niên trên đường rạp người trên
xe máy, lạng lách, phóng xe hớt ha hớt hải, bất chấp gây ra nguy hiểm
tính mạng cho những người đang cùng lưu thông trên đường không?
-
Đã gặp. Tôi đồ chừng rằng anh ta có việc rất cấp bách, chẳng hạn được
tin nhà đang bị cháy, hoặc phải về gấp đưa vợ đi đẻ nên phải phóng xe
nhanh để kịp tới.
-
Chẳng có chuyện gấp gáp quái gì đâu. Cứ ngồi lên xe là chúng phăm phăm
lao đi như con trâu điên, ai cũng tưởng như ông nghĩ, nhưng phóng vô
định một lúc rồi chúng táp vào quán nước như quán nước của tôi đây chẳng
hạn, gọi một chén trà đá hay một chén rượu trắng, nếu có một mình thì
ngồi vơ vẩn hàng tiếng đồng hồ nhìn ngó vô định người đi đường, nếu có
vài ba đứa thì quanh đi quẩn lại chỉ có chuyện khoe con mèo nhà chúng
vừa bắt được con chuột nhắt hoặc đoán số đề tối hôm nay về con nào . . .
Hết chuyện, cũng lại ngồi thài giãi, nhìn ngó vô định người đi đường,
chán rồi uể oải đứng dậy, đặt đít lên yên xe là lại ầm ầm phóng như
điên, làm như có việc gì quan trọng lắm, khẩn cấp lắm đang chờ chúng đến
giải quyết. Chúng chính là loại thanh niên vô công rồi nghề vừa ngồi
đây đấy. Vì gặp nhau, chẳng có chuyện chẳng có gì để nói, quanh đi quẩn
lại chỉ vài đề tài cũ rích và nhạt hoét, mãi cũng chán, nên khi thấy có
tai nạn trước mặt, chúng cùng sung sướng reo lên: “May quá” là may cho chúng có chuyện để bàn ra tán vào cho khỏi buồn đó thôi.
Ông già thở dài:
-
Chúng đáng thương thật. Một người nếu có thể sống tới 80 tuổi, trừ đi
15 năm chưa hiểu biết gì và 15 năm thời gian về già, lại trừ đi khoảng
2/3 thời gian cho ngủ, ăn uống và giao lưu xã hội, thời gian hữu hiệu cả
đời có thể dùng để làm việc và học tập là rất ngắn và có hạn, chỉ có
chừng 6000 ngày. Vì vậy, ai nhận thấy rõ được sự quý báu của thời gian,
người đó sẽ nắm bắt được từng giây từng phút của thời gian để phấn đấu
cho mục tiêu của mình, cuộc sống sẽ phong phú và có ý nghĩa. Còn
cuộc đời cứ vô định, chẳng có bất cứ một mục tiêu nào như bọn thanh
niên vô công rồi nghề này thì thật vô nghĩa, thật là bi ai. Hu hu ...
Bà bán nước bảo:
- Gớm! Ông giải bài toán cuộc đời giỏi chẳng kém gì là nhà toán học Ngô Bảo Châu giải toán “bổ đề” vậy.