6 thg 5, 2012

Sống có ích


Sống có ích để đẩy lùi bệnh tật
TT - Có một bạn trẻ xem vượt qua bệnh tật như động lực để sống, và những việc làm vì người khác như là mục tiêu để đạt đến khát vọng sống.
Toán (thứ hai bên phải qua) trong chuyến thăm Trung tâm bảo trợ trẻ mồ côi - khuyết tật chùa Kỳ Quang mới đây - Ảnh: R.T.
Đến ban công tác xã hội Trường đại học Hùng Vương hỏi Trần Văn Toán hầu như ai cũng biết. Toán là phó ban công tác xã hội của trường đầy nhiệt huyết với không ít bằng khen cho bốn năm học tập. Bạn còn là một sinh viên đến từ Trường Dân tộc nội trú Kon Rẫy, Kon Tum. Cuộc sống năng động của một sinh viên cứ thế trôi đi nếu năm 2011 Toán không bị phát hiện chứng bệnh rối loạn nhịp tim bẩm sinh (brugada) và phải trải qua một cuộc phẫu thuật tim sau đó. Toán là con út trong gia đình có cha, chị gái và anh trai đã phải chết vì căn bệnh này. Vậy mà sau phẫu thuật, Toán quay lại trường học và hoạt động xã hội hăng say hơn lúc nào hết.
Hằng tuần, Toán lên kế hoạch “lao động xanh”, vệ sinh trường và khu vực xung quanh trường, hiến máu nhân đạo, thăm nhà dưỡng lão Gò Vấp, thăm các em thiếu nhi tại Trung tâm bảo trợ trẻ mồ côi - khuyết tật chùa Kỳ Quang, các mái ấm, nhà mở trong thành phố...
Toán cho biết: “Bệnh là một chuyện... Điều quan trọng là mình phải tiếp tục sống. Tôi phải đi dạy kèm để phụ mẹ nuôi đứa cháu gọi tôi bằng cậu, con người chị cả chết vì bệnh tim năm 2006”. Vừa là sinh viên giỏi, vừa công tác xã hội tích cực, thời giờ đâu Toán dạy thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống và phụ giúp mẹ, bạn cười: “Khéo xếp thời gian là được. Hơn nữa ngoài việc học, công tác xã hội và đi dạy, tôi có còn việc gì nữa đâu. Đêm về đến nhà, xem bài vở rồi lăn ra ngủ. Sáng lại đến giảng đường. Chu kỳ một ngày và một tuần đều như nhau cho đến ngày tốt nghiệp thôi...”.
Khi hỏi Toán có lo buồn vì chứng bệnh của mình không, bạn thản nhiên: “Buồn khổ thì giải quyết được gì. Thôi còn sống ngày nào cứ xem như ngày cuối mình được sống để sống hết mình vậy...”. Toán chia sẻ thêm: “Tôi học tốt và hoạt động xã hội để tự nhủ với mình rằng cuộc sống thật đẹp và đáng sống biết bao. Không có gì phải phiền muộn, dẫu rằng sáu năm sắp tới đây tôi lại phải thay máy hỗ trợ tim và không biết mình có tiền, có qua được sau phẫu thuật không. Điều đó còn nằm ở thì tương lai. Chỉ biết hôm nay được sống, được học, được làm việc, được mẹ, thầy cô, bạn bè yêu mến và động viên... Vậy là vui rồi. Tôi muốn sống xứng đáng với những gì mình nhận”.
RỪNG THÔNG

5 nhận xét: