15 thg 3, 2011

Mẹ - người thầy tinh thần của con


TTO - Trong cuộc đời mỗi con người, có lẽ hạnh phúc lớn nhất là được sống dưới một mái ấm gia đình. Và con cũng thật may mắn biết bao khi ngay giờ đây con vẫn được sống trong sự yêu thương đùm bọc của bố mẹ. Hơn cả là tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ luôn dành cho con. 
Mẹ ơi, trong mắt con mẹ đẹp lắm! Từ làn da sạm đen vì nắng cho đến những nếp nhăn xuất hiện theo thời gian, bàn tay xương gầy và mái tóc đen óng mượt luôn được mẹ xõa sau lưng. Tất cả như đều toát lên vẻ đẹp tâm hồn của mẹ. Dường như thời gian và sự vất vả không thể làm mất đi vẻ đẹp của mẹ mà còn khiến con thêm yêu mẹ. 
Con yêu tất cả những gì thuộc về mẹ nhưng có lẽ yêu nhất vẫn là nụ cười và đôi mắt mẹ. Đó là những món quà tinh thần vô giá mà thượng đế đã ban cho bố con con. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của mẹ, là nơi để mẹ bộc lộ cảm xúc, tình yêu thương với mọi người. Khi con buồn, đôi mắt như buồn cùng con. Nó trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng, suy tư. Khi con vui, nó lại ánh lên những tia hi vọng.
Còn khi con làm mẹ buồn con không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nhưng cũng hiểu nó u sầu và thất vong đến nhường nào. Với con, mỗi lúc nhìn vào mắt mẹ, con biết mẹ yêu con đến nhường nào. Nụ cười của mẹ như tia nắng thần kỳ làm trỗi dậy trong con niềm tin yêu cuộc sống mỗi khi con thất vọng về bản thân. Nụ cười của mẹ như ánh bình minh tỏa sáng tâm hồn con mỗi khi con giành được những thành công nho nhỏ trong cuộc sống.
Thật kỳ diệu biết bao! Nó lớn lao hơn một lời chia sẻ, vĩ đại hơn một lời đồng tình và hơn cả là tiếp thêm cho con sức mạnh để có thêm những thành công trong tương lai. Bao nhiêu tình cảm yêu thương trìu mến có lẽ mẹ đã dồn hết vào nụ cười ấy để gửi tới con thông điệp yêu thương. Bởi vậy, con sẽ trân trọng và giữ gìn để nụ cười đừng bao giờ tắt trên khuôn mặt mẹ. 
Con yêu mẹ không phải chỉ vì những thứ trên mà còn vì bao điều tốt đẹp mà mẹ dành cho con, cho chính gia đình mình. Mẹ là một phụ nữ thành công trong công việc. Mẹ là một người sắc sảo, thông minh trong công việc, một người luôn hoàn thành những gì được giao. Ai cũng khen mẹ là vậy và điều này càng khiến con thêm tự hào về mẹ. Có lẽ nhờ học ở mẹ mà con có thêm bao thói quen tốt.
 Nhưng gần đây, công việc không còn làm mẹ thêm hứng thú mà thay vào đó là sự mệt mỏi. Con biết bố đi công tác xa, mẹ vừa là một người mẹ, vừa mang thêm một gánh nặng trên vai là trách nhiệm một người cha.Vậy mà mẹ đều trọn vẹn tất cả. Biết bao nhiêu là việc cứ thế đè lên vai mẹ nhưng mẹ vẫn dành thời gian quan tâm đến chúng con. Nhà mình chẳng phải khá giả gì nhưng chúng con chẳng thiếu thứ gì so với các bạn.
Những phút giây vui vẻ khi ba mẹ con cùng nghỉ ngơi thật sự đã bù đắp phần nào sự thiếu vắng của bố với chúng con. Dường như trong xã hội, mẹ gần như là một người phụ nữ lý tưởng. Với đồng nghiệp, mẹ thật hòa đồng, hài hước và có phần nghiêm túc khi làm việc khiến mọi người đều yêu mến mẹ. Với gia đình, mẹ là một người vợ đảm đang, một người mẹ hiền dịu và còn là một người con hiếu thảo. Mẹ là một tấm gương tốt để con noi theo. Nhìn mẹ, con ước rằng sau này con sẽ thành đạt như mẹ. 
Ở nhà mình, có lẽ con có nhiều kỉ niệm nhất với mẹ và với con, đó là những bài học quý giá mà mẹ day cho con. Con là một đứa hay ốm yếu, chảng phải khỏe manh gì. Những lúc đó, người ở bên và động viên con chính là mẹ. Có một kỷ niệm khiến con phải nhớ mãi, in sâu trong ký ức từng lời kể của bà và thực sự cảm thấy xúc động về tình cảm mà mẹ dành cho con. Năm ấy con lên ba.
Cả nhà cùng họ hàng tất bật chuẩn bị đón chú đi bộ đội về. Ngày ấy, con còn đang hồn nhiên và vô tư, chẳng sợ sệt hay nghĩ ngợi nhiều như bây giờ, chỉ biết chạy nhảy hát ca quanh nồi lẩu đang sôi sùng sục. Chẳng hiểu vì sao con lại ngốc nghếch đến thế khi bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của mọi người để rồi bị ngã vào nồi. Bà kể khi đó con ngất đi, mọi người ai nấy đều bàng hoàng và lo sợ chẳng biết làm gì. Riêng mẹ lúc ấy như người mất hồn nhưng vẫn làm theo bản năng, mẹ xé ống tay áo của con rồi quấn cho tay con và đưa con vào bệnh viện.
Sau đó, con hôn mê hai ngày sau và chẳng biết gì. Trong hai ngày tồi tệ đó, mẹ chẳng ăn uống gì, chỉ suốt ngày ngồi bên con và khóc. Nghe bà kể con thấy mình thật có lỗi khi bị như vậy dù đó chỉ là vô tình nhưng con thấy rất thương mẹ. Ông bà ở trong quê (Nghệ An) xa là vậy nhưng vì lo cho con nên cũng vội ra Hà Nội. Khi đó bố ở nước ngoài không về được cũng đứng ngồi không yên.
Quả thực, con rất muốn xin lỗi tât cả mọi người. Khi con tỉnh, ai cung thở phao nhẹ nhõm, cảm thấy khỏe manh hơn phân nào thì lúc ấy, mẹ chỉ kịp cươi cung con một nụ cươi thân qen rồi nất vì kiệt sức. In sâu mãi trong con là hinh ảnh me luc đó: mặt múi xanh xao và mẹ gầu đi nhiều. Vì con mà chỉ trong hai ngày mà me dã gầy đi khiến con thấy xúc động vô cùng. Nghe bà kể xong lòng con chỉ muốn thốt lên thật to rằng: "CON YÊU MẸ". 
Mấy ngày trước là đám tang của mẹ Hằng - đứa bạn thân của con. Nhìn thấy bạn đau buồn, lòng con cũng thấy xót. Trên đường về, con chợt nghĩ tới mẹ. Lúc đó con vội vàng chạy thật nhanh về nhà. Chưa nhìn thấy mẹ, lòng con chẳng yên tâm. Về đến nhà thấy mẹ ra mở cửa con bỗng thấy lòng thật nhẹ nhõm. Dẫu biết như vây là sai, là ích kỷ nhưng điều này đã khiến con phải suy nghĩ rất nhiều. Và con chợt nhận ra con yêu mẹ nhường nào. 
Không chỉ gồm riêng có kỉ niệm ấy mà con còn rút ra thêm nhiều bài bọc sâu sắc khác từ mẹ, từ bản thân mẹ hay từ chính những kỷ niệm giữa con và mẹ. Mẹ dạy con có lòng tự trọng, dạy con cần biết sẻ chia và giúp đỡ, dạy con biết dang rộng trái tim... Có chuyện gì con đều nhờ mẹ giúp đỡ hoặc con tâm sự cùng mẹ. Những lúc ấy, mẹ với vai trò là một người bạn đã luôn sẵn sàng giúp đỡ hoặc đưa cho con nhưng lời khuyên chân thành nhất.
Tất cả đã giúp con phần nào thêm hoàn thiện về tâm hồn cũng như tích góp thêm cho mình những kinh nghiệm sống. Hơn cả là tình mẫu tử giữa mẹ con ta càng thêm gần gũi, gắn bó và sâu sắc.Trong suy nghĩ của mình, con luôn coi mẹ là một người thầy tinh thần của con. Bao nhiêu điều tốt đẹp mẹ dành cho con bao giờ con mới trả hết được đây? Mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh để con có thể trưởng thành, "trả công" nuôi dưỡng sinh thành cho bố mẹ đến khi nào con không còn khả năng đó nữa. Điều đó là trong tương lai, còn hiện tại, con xin hứa sẽ học thật giỏi để xứng đáng là con của mẹ. Một lần nữa, con muốn gửi lời ngàn lời cảm ơn tới người mẹ kính yêu của con: "MẸ À, CON CẢM ƠN MẸ NHIỀU!" 
Với bản thân con và cả gia đình mình, mẹ không chỉ là người mẹ, người vợ mà con là người phụ nữ hoàn mỹ và tuyệt vời nhất thế gian. Cuộc đời này con sẽ luôn vững bước vì có mẹ kề bên. 
CON DÙ LỚN VẪN LÀ CON CỦA MẸ
ĐI SUỐT CUỘC ĐỜI LÒNG MẸ VẪN THEO CON...
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO

5 nhận xét: